Bức thư của cô giáo Đặng Thị Kim Huệ (Giáo viên trường mầm non Quốc tế Bambi TP HCM đã thu hút độc giả.
Bức thư của cô giáo như sau:
"Một mình trong căn phòng tối, tôi ôm con khóc nức nở. Đúng rồi, phụ huynh nào khi giao con cho người khác cũng có nhiều nỗi lo sợ. Và dù chúng tôi có cố gắng thế nào đi nữa cũng không bao giờ làm vừa lòng họ. Vì thế tôi càng ra sức cố gắng… thì càng bỏ bê gia đình, con cái của mình.
Khi còn là một nữ sinh, tôi luôn bị ấn tượng bởi hình ảnh một cô giáo mầm non hiền hòa trẻ trung, được các em nhỏ vây quanh, cô dạy các em múa, hát, dạy học chữ… và nụ cười lúc nào cũng nở trên môi. Chính vì điều đó mà tôi ao ước sau này mình trở thành một giáo viên mầm non. Thế nhưng khi điều ước trở thành sự thật, sau khi học xong trung cấp mầm non, cứ ngỡ đó là một công việc yêu thích của mình thì nó lại trở thành điều mà tôi hối tiếc nhất trong cuộc đời của mình. Giá mà tôi đã lựa chọn một nghề khác…
Khối lượng công việc và áp lực quá lớn
Thời gian làm việc hàng ngày của tôi không phải 8 tiếng mà thực tế phải lên tới 10 tiếng. Trường quy định giáo viên có mặt từ 6h30 để dọn dẹp lớp, nếu đến muộn 5 phút sẽ trừ lương. Công việc hàng ngày của tôi là ban ngày chăm sóc trẻ, tối về lo soạn giáo án, hằng tuần phải rửa đồ chơi, ngày ngày lau nhà, cọ rửa từng khe gạch,… lúc các con ăn thì cô bày bàn, lúc con ngủ thì cô dọn dẹp.
Với bằng ấy công việc mỗi ngày, khi vác được thân xác về tới nhà, hôm nào tôi cũng mệt rã rời. Nhiều đêm nghĩ, sao mình lại lựa chọn con đường này?, số tiền lương hơn 2 triệu nhận được quá ít ỏi so với công sức và áp lực đang phải gánh chịu. Với một người phụ nữ bình thường, chỉ một đứa con thôi cũng đã bận tối tăm mặt mũi, không còn phút nào dành cho bản thân, huống chi chỉ có 2 cô giáo trong một lớp 40 cháu. Vừa cho các cháu ăn (với những cháu lười ăn thì đây thực sự là một cuộc chiến), vừa dạy hát múa, dạy chữ, kể chuyện, ru các cháu ngủ, làm vệ sinh cá nhân cho các cháu,…
Nhưng có lẽ điều không chỉ tôi mà cô giáo nào cũng phải canh cánh bên lòng mỗi khi đến trường là làm thế nào để đảm bảo an toàn tuyệt đối cho tính mạng của hàng chục học sinh. Từ miếng ăn, thức uống, lúc vui chơi hay trong giấc ngủ, lúc các em nóng sốt, biếng ăn, chảy mũi... đều phải theo dõi.
Tự trấn an mình trước… phụ huynh
Mặc dù nhiều áp lực, nhưng mỗi sáng khi thức dậy tôi lại tự trấn an mình, nghề nào cũng có sự vất vả khó nhọc riêng, đã lựa chọn con đường này cho mình thì sẽ cố gắng đi đến cùng. Nhưng cuộc đời quả thật không đơn giản như mình nghĩ, tôi được hiệu trưởng gọi lên khiển trách vì có phụ huynh tố cáo tôi "ăn bớt" sữa của các con…
Khi đối chất, vị phụ huynh nói rằng mỗi ngày đón về, thằng bé 4 tuổi đều đòi ăn như bị bỏ đói. Rằng các cô ở trường mầm non cho con chị ăn uống kiểu gì mà bé nói rằng không được ăn no. Thậm chí sữa bột chị gửi đều hàng tháng mà thằng bé nói rằng nó không được cô cho uống sữa….
Vị phụ huynh đó dùng những lời lẽ khá nặng nề để chỉ trích. Tôi tự hiểu rằng làm cha mẹ ai cũng lo lắng cho con mình, thế nhưng những lời nói ấy thực sự đã làm tôi tổn thương vì tôi không làm như thế. Hàng ngày tôi vẫn cho bé ăn uống đầy đủ như những em khác, sữa mẹ bé gửi tôi vẫn cho uống nhưng bé không chịu hợp tác mà chỉ thích uống sữa tươi. Sau khi nghe tôi giải thích vị phụ huynh kia cũng nguôi ngoai, phần vì không có bằng chứng việc "ăn bớt" sữa của bé nên chị ấy bỏ ra về. Còn tôi đứng trơ trọi ở trường mà trong lòng tràn ngập nỗi buồn và hối hận…
"Tình yêu nghề" khiến gia đình bên bờ vực thẳm
Khi con tròn 6 tháng tuổi, tôi gửi ông bà nội để trở lại làm việc. Những bề bộn của công việc đã làm tôi không còn thời gian chăm sóc cho con đẻ của mình, ở trường không thể cáu với các bé, tôi đem hết nỗi bực tức về nhà trút lên đầu chồng con. Tình cảm vợ chồng dần phai nhạt sau mỗi cơn giận dữ vô cớ của tôi mà không có cách nào cứu vãn nổi. Cho đến một hôm tôi nổi điên đánh đứa con 1 tuổi của mình chỉ vì cháu quấy khóc trong khi soạn giáo án để mai có đoàn thanh tra về trường.
Đúng lúc chồng về, anh tức giận quát mắng, đánh đập và tuyên bố "Nếu tôi cứ tiếp tục theo đuổi cái công việc lương không đủ ăn mà áp lực chồng chất này thì sớm muộn gia đình cũng sẽ tan nát".
Là một người mẹ, một giáo viên mầm non, chăm sóc cho hàng trăm đứa trẻ nhưng con mình như thế nào tôi lại không hề hay biết.
Tôi nhớ như in khi cô hiệu trưởng đề nghị cho trẻ nghỉ một ngày để các cô họp chuyên môn trong một buổi họp phụ huynh, các vị đã nhao nhao lên rằng: "Ôi! Nếu nó nghỉ ở nhà thì tôi chết ", bởi vì "Không biết đến trường nó sao chứ về nhà quậy lắm, ăn uống thì khó khăn".
Còn bây giờ, chính cái công việc "cô nuôi dạy hổ" này đang đẩy tôi đến gần cái chết, đẩy gia đình tôi đến nguy cơ tan vỡ, con tôi bị bỏ rơi, đẩy tôi từ một cô gái vui vẻ hay cười thành một người hay khó chịu cau có… Tôi ước gì mình không yêu nghề, ước gì trước đây mình đã chọn đi một con đường khác. Liệu giờ đây, tôi có còn cơ hội nào để làm lại không?.
Yêu trẻ không chỉ bằng lời nói, bằng suy nghĩ mà bằng chính hành động, bởi "Càng yêu nghề bao nhiêu, phải càng yêu người bấy nhiêu". Vì xã hội đã tạo ra hiệu ứng "dây chuyền" khiến các cô giáo mầm non đang chịu áp lực rất lớn từ xã hội, tuy nhiên không phải ai cũng thấu hiểu được nỗi vất vả của những nguời mẹ thứ hai này".
Post a Comment